Đủ 18 tuổi?
Có công việc đầu tiên?
Lập gia đình?
Sinh con?
Tôi không chắc khi nào thì mình được gọi là trưởng thành.
“Khoảnh khắc nào mẹ thấy mình trưởng thành?” Tôi hỏi mẹ.
Mẹ lắc đầu, “Mẹ thấy mình cũng chưa trưởng thành”.
Vậy có thể tôi cũng chưa trưởng thành.
Nhưng không còn trẻ nữa.
Tôi đã U40 rồi. Như là mơ ấy nhỉ.
Tôi có thể thấy tóc mình thưa đi một chút, đuôi mắt có vài chấm đồi mồi.
Trông chưa già.
Nhưng không còn trẻ nữa.
Tôi đã nhảy việc vài lần, làm những thứ chẳng liên quan đến nhau.
Tôi đã quen vài người, đủ để biết mình muốn điều gì.
Tôi đã đến vài nơi, thấy thế giới này to hơn mình nghĩ.
Tôi thấy mình còn nhiều năng lượng nhưng cũng hiểu nó sẽ không mãi đầy.
Tôi nghĩ mình đang đi đúng đường, tuy đôi lúc cũng phải tự thuyết phục bản thân mình một chút.
Vui và buồn có vẻ cũng từa tựa nhau. Trừ một vài thứ.
Được và mất…
Tôi nghĩ mình được nhiều hơn mất.