Bạn gái tôi là người Nam Phi.
Nam Phi đã qua nhiều cuộc chiến. Mọi người từ khắp nơi đến đây để đánh nhau.
Mỗi cuộc chiến đi qua, một vài người ở lại. Nên ở đây không chỉ có người da đen, như bạn gái tôi, là một người Phi trắng.
Người dân ở đây thân thiện và ấm áp. Điều họ nói, cũng là điều họ nghĩ. Một đứa hướng nội như tôi sống ở đây, cũng dần quen và đôi khi thấy nhớ những cái ôm.
Tôi thấy một phần của tôi thuộc về nơi này. Nhưng không biết liệu nơi này có vị trí nào dành cho mình không.
Ở Việt Nam. Tôi có bạn bè. Có gia đình. Có studio. Tôi là một photographer, cũng đã có chỗ đứng của mình.
Ở đây. Không gì cả.
Một hôm không chịu được nữa, tôi cầm máy ảnh ra biển.
Bắt đầu với tấm lưng của một người lạ, rồi một cặp đôi đang rất vui. Cứ thế, tôi tìm được người bạn đầu tiên.
Cô ấy dắt tôi đến một local bar gặp bạn của cô ấy. Một nhóm rất ngầu và có gu. Dù tôi ăn mặc cũng có chút nghệ sĩ, nhưng so với những người làm thời trang như họ, không thể so sánh.
Chúng tôi nói. Chúng tôi uống. Chúng tôi nhảy. Họ xem portfolio của tôi và rất thích.
“Tụi mày có ai đi Bazique không?” Tôi hỏi.
“Có, tụi tao làm stylist cho một vài DJ ở đó. Xe còn chỗ, tụi tao cũng chưa có photographer, mày có muốn đi cùng không?”
Hoàn hảo. Vấn đề là vé đã sold out.
“Để tao hỏi BTC xem. Nhưng mà không chắc nhé, mai tao sẽ gọi cho mày.”
Trưa hôm sau, tôi có vé.
Chỉ có 2 tiếng để đóng gói tất cả hành lý cho 3 ngày. Bạn gái tôi có vẻ lo lắng. Vừa dọn đồ, tôi vừa giải thích tại sao mình phải đi gấp gáp như vậy với một nhóm người cô ấy còn chẳng biết là ai.
Một tháng trước, tôi thấy mình thật thừa thãi. Hai tiếng nữa, tôi có một nhóm bạn đang chờ, một công việc có thể làm cùng nhau, tôi sẽ bước vào Bazique với một tấm vé dành cho artist. Không thể bỏ lỡ chuyến đi này.
Bắt xe đến điểm hẹn, mọi người đang chờ tôi trên một chiếc xe van. Còn một ghế trống.
Ngày hôm đó, đất nước này đã dành cho tôi một vị trí không thể tuyệt vời hơn.
Ngày hôm đó, tôi muốn quay lại nói với chính mình một tháng trước.
“Sẽ luôn có một chỗ tốt cho mình, một chỗ xứng đáng, dù ở bất cứ đâu trên cuộc đời này, và sẽ luôn là như vậy vì mình đủ giỏi và đủ sáng.”
“Ngày đó sẽ đến.”
“Đừng lo!”