“Thế đi làm lương tháng bao nhiêu?” là câu tôi không bao giờ hỏi.
Với những người xung quanh, tôi không biết và cũng không có nhu cầu biết khoảng thu nhập của bất cứ ai. Vì mặc dù không mấy để ý, nhưng đôi khi vô tình biết thu nhập của một ai đó, cảm nhận của tôi về họ có chút thay đổi, việc phải liên tục nhắc nhở mình quên đi những con số đó khiến tôi không thoải mái.
Để định hình một người, thì dùng các con số cũng là một cách. Có điều nó sẽ thay đổi, lúc lên lúc xuống, nên cách hành xử với họ cũng phải thay đổi cho phù hợp. Mà cư xử với một người, lúc thế này lúc thế khác, có vẻ không ổn.
Tôi nhớ một khoảnh khắc, khi bố hỏi tôi “Thế tháng này kiếm được bao nhiêu?”, tôi ngẩn người một lúc, “Con cũng không nhớ nữa. Chắc là nhiều hơn tháng trước”.
Tôi cũng nhớ một khoảnh khắc khác, khi tôi ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, đứng một lúc lâu cân nhắc xem món nào rẻ nhất, rồi thanh toán, bằng một cái thẻ có tên vợ tôi.
Ở tất cả những khoảnh khắc đó, tôi vẫn là tôi, không có gì đổi khác.
Tôi nghĩ ai cũng vậy. Bên trong lớp vỏ ngày ngày thay đổi đó, luôn có một điều gì đó cốt lõi định hình con người họ, một điều gì đó có thể giải thích mọi điều về họ.
Một điều gì đó nếu có thể chạm tới. Bạn có thể hiểu họ, như bạn hiểu chính mình. Bạn có thể chấp nhận họ, như bạn chấp nhận chính mình.