Tôi có một nhóm bạn từ thời cấp 2. Cấp 2, tức là chúng tôi đã chơi với nhau đâu đó hơn hai mươi năm.
Thật khó tưởng tượng có một thứ gì đó sau hai mươi năm mà không đổi khác. Nhưng mỗi khi gặp nhau, dường như mọi thứ vẫn hệt như xưa. Có thể ở một góc nào đó, chúng tôi chưa từng thay đổi, hoặc cũng có thể, chúng tôi đã luôn thay đổi, theo cùng một cách.
Khoảng giữa của hai mươi năm đó, có một chuyến đi xuyên Việt mà tôi không tham gia. Lý do là tôi phải để tiền mua máy tính cho bạn gái. Có một vài thứ làm tôi không muốn dời việc mua máy. Và cơ bản là, tôi nghĩ không dịp này thì dịp khác, chúng tôi thiếu gì dịp để đi cùng nhau.
Xin lỗi tôi đã nhầm. Tôi đã không biết rằng, sau này sẽ mất cả năm để có một buổi cà phê gần-như-đông-đủ. Sẽ mất vài năm để có một buổi tụ tập mà ngày xưa chỉ cần ới cái là xong. Sẽ mất chục năm, để có lại một dịp đi du lịch cùng nhau như vậy.
Trong chục năm đó, tôi cũng đi những nơi khác, với những người bạn khác, cũng có những khoảng thời gian rất tuyệt khác. Nhưng thi thoảng tôi vẫn nhớ về khoảng trống mà mình đã bỏ lỡ, như một cuốn phim đẹp, bị mất vài mươi giây.
Vậy nên khi mọi người bàn nhau đi một chuyến, tôi đồng ý ngay, mặc dù chưa biết sẽ cần bao nhiêu, và liệu tôi có đủ tiền không, vì dạo này tôi cũng không dư dả gì mấy.
Mất thêm một năm nữa, chúng tôi mới được xách vali lên. Để có một dịp thế này, có đứa phải bay nửa vòng trái đất, có đứa phải dời công việc lại, có đứa phải bán xe, đó là tôi.
Lần này mặc dù không còn phải mua máy tính cho bạn gái, nhưng tôi cần chi đủ thứ tiền. Cái xe thì không quan trọng lắm, khi nào dư dả tôi có thể mua lại. Những kỷ niệm như thế này thì không.
Mười ngày đi cùng nhau, là mười ngày tôi được hít thở lại bầu không khí trong lành và ngắm nhìn lại cái tông màu trong vắt của tuổi trẻ. Tất cả những câu chuyện, tất cả những tiếng cười, đều như mới chỉ vừa hôm qua.
Cái khoảng trống mà tôi bỏ lỡ, tất cả đều đã được lấp đầy, trọn vẹn.
Những khoảnh khắc này, với tôi, đáng giá từng đồng.