Tôi có một chiếc máy film, ngoại hình còn mới so với tuổi, hoạt động hoàn hảo.
Mỗi năm tôi chỉ chụp một cuộn, nhiều thì hai. Thi thoảng tôi mới cầm nó đi, mỗi lần mang theo, thường cũng chỉ chụp một hai tấm.
Nó lấy nét bằng tay, nên chỉ chụp những thứ chầm chậm, những thứ mà có thể thong thả ngắm nghía một lúc trước khi lấy máy ra.
Mất tầm năm giây để lấy nét và đóng khung. Sau đó là thở và chờ đợi. Ba nhịp, năm nhịp, có khi mười nhịp.
Khi nhịp tôi thở và khung ảnh tôi nhìn khớp vào nhau. Tôi sẽ nhẹ nhàng giữ như vậy cho đến cuối một nhịp.
Tách.
Tôi có một khoảnh khắc được ghi lại.
Tôi không chắc tấm hình đó khi rửa sẽ như thế nào. Nó có thể hơi thiếu sáng, cũng có thể hơi rung tay.
Nhưng không sao, tôi không cần chụp thêm một tấm khác, cũng không cần chỉnh sửa cho nó đẹp hơn.
Mỗi khi nhìn lại một tấm film mình chụp. Một tíc tắc nào đó khi hơi thở của mình khớp với nó, tôi có thể trở lại đúng cái khoảnh khắc mình bấm máy. Những gì tôi thấy, những gì tôi nghe, trong vài nhịp thở đó, tua lại như một thước phim quay chậm.
Một vài người nói rằng, vào những khoảnh khắc đẹp đẽ, nên bỏ máy xuống và thực sự cảm nhận nó, thay vì cố gắng chụp lại.
Một phần nào đó, tôi đồng ý.
Nhưng nếu có một cái máy film thì khác.
Tôi có thể làm cả hai việc, cùng một lúc.