Chiều nay mẹ đến tận công ty để dẫn tôi đi xem mắt.
Tôi không đi. Mẹ hơi to tiếng, tôi cũng hơi to tiếng.
Một năm đổ lại đây, mẹ giục tôi lấy chồng, dẫn tôi đi xem mắt các kiểu.
Tối nào mẹ cũng nói, tối nào mẹ cũng khóc. Mẹ sợ tôi ế, sợ tôi không lấy chồng sớm lại khó có con.
Không phải tôi vô lo. Nhưng cứ phải đi khám sức khoẻ, rồi gặp hết người này đến người nọ, cũng phát chán.
Lần trước đi xem mắt.
Người ta bảo sẽ đi ôtô qua đón, tôi tự tin chọn váy, ra thì thấy chiếc xe máy. Thì thôi cũng không sao.
Ăn xong bảo quên ví, điện thoại thì hết pin, nhờ tôi chuyển khoản. Ừ thì tôi chuyển khoản.
Đến khi ra ngoài, lại lấy điện thoại xem map. Bảo là lúc nãy anh thử xem thái độ em như nào.
Mấy lần gặp, chẳng đâu vào đâu.
Dạo này tôi không yêu ai. Mất bao nhiêu thời gian để quen một người, chia tay lại phải bắt đầu lại từ đầu. Nghĩ đã thấy lười.
Nhưng tôi có một bạn mập mờ, đang học ở Hà Lan.
Bạn ấy không tỏ tình, không gì cả, bạn ấy còn chưa biết có về không hay sẽ ở lại định cư. Năm sau bạn ấy trả lời. Tôi thì nửa muốn cố gắng, nửa muốn buông xuôi.
Tôi nghĩ mối quan hệ này cũng chẳng đến đâu. Yêu xa đã khó, mập mờ xa còn khó hơn.
Nếu người ta tỏ tình thì tốt, có thể nói về tương lai rồi.
Nếu không. Tôi sẽ đi uống 1 bữa cho say.
Rồi tôi sẽ học nốt. IELTS, rồi TESOL.
Tôi phải học, vì tôi muốn tìm được một người có học.
Và, một người hiểu chuyện nữa.
Hi vọng tôi tìm được một người như vậy. Ừm, trước khi mẹ làm tôi phải chọn bừa một người để cưới.